Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2019

Vẫn là tháng Mười thôi

Phạm Kỳ Đăng     

Tranh © Henri de Toulouse-Lautrec
 

Theo dõi những biến diễn căng thẳng ở Bãi Tư Chính, người dân bị trói chân trói tay gần như bất lực có thể đang trông chờ vào lòng quả cảm, sự tinh nhuệ của hải quân và lực lượng cảnh sát biển được trang bị khí tài tối tân hơn sau những nỗ lực hiện đại hóa.

Những tiền đề này có phát huy được hay không trong bối cảnh hiện tại?

Các chiến sĩ hải quân và cảnh sát biển đang hết sức đơn độc vì chiến đấu cho một nhà nước cô lập được chính quốc gia xâm lược phù trợ đi ngược lại xu hướng nhân loại. Họ chiến đấu lẻ loi ngay trong lòng dân tộc, vì những người yêu nước xuống đường chống bành trướng và xâm lược, một cách có hệ thống, bị đàn áp và tù tội. Họ bị cắt đứt khỏi sự ủng hộ của người Việt ở nước ngoài, vốn bị nhà nước độc tài coi là thế lực phản động và thù địch. Chưa kể đến những người lính trực tiếp là con em gia đình bị cướp đất sẽ hoang mang ra sao khi ra trận dưới lòng đại dương kín mít.

Trong tương quan đó, vũ khí mạnh chưa có thể đóng vai trò định đoạt.

Ngoài ra nhiều huyền thoại về vũ khí và chiến tích được người Nga – Sô viết dựng nên cũng cần phải xem xét lại sát với thực tế. Và dưới thời độc tài Putin họ rất dám bán cho Trung quốc vũ khí tối tân hơn.

Còn manh nha một hy vọng nữa vào một sự thức tỉnh nào đó ở người cầm chịch quyền lực Đảng và Nhà nước, sẽ sang Mỹ vào tháng Mười năm nay có thể mang lại kết quả khởi đầu cho một cố gắng chuyển trục và liên kết đồng minh.

Người ta có quyền hy vọng, nhưng xâu chuỗi lại các sự kiện và tổng kết lại các sai lầm cơ bản của đảng cộng sản, mình có thể kết luận, đó vẫn chỉ là màn đu dây vô vọng, nhiều hơn thế, tuyệt vọng.

Việt Nam không thể nhận được sự giúp đỡ của chính phủ và nhân dân Mỹ, nếu không những không chia sẻ mà còn phỉ báng những giá trị phổ quát về dân chủ và nhân quyền của Mỹ và phương Tây.

Cả cuộc đời, Nguyễn Phú Trọng, nhiều năm đứng những vị trí then chốt là Bí thư thành ủy Hà Nội, Chủ tịch quốc hội, Tổng bí thư nay kiêm Chủ tịch nước phụng sự một sự nghiệp phá hại cơ ngơi đất nước và bách hại tiền đồ dân tộc, ở đó người yêu nước và cả lòng yêu nước, tinh thần dân tộc bị trừ khử không thương tiếc.

Cơ hội của một cuộc sửa đổi Hiến pháp, cải cách từ trên xuống tránh đổ máu (cho cả người cộng sản) nhằm dân chủ hóa đất nước, hòa giải dân tộc và hội nhập vào thế giới văn minh đã bị bỏ lỡ, bởi đã kíp sát vào thời điểm Hoa kỳ chuyển trục hoàn tất và vị tân Tổng thống tuyên bố địch thủ của Mỹ là đảng cộng sản Trung quốc, không hề là dân tộc và nhân dân Trung hoa. Nếu Mỹ cùng đồng minh tổ chức đánh đổ một cái cây độc ác và hắc ám, việc giải tán đảng cộng sản Việt Nam ký sinh trên đó sẽ chỉ là thao tác hệ quả như nhổ cái gai trên cây.

Lẽ ra phải tự cứu lấy mình, thì như vậy đảng lại tự dồn mình vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Nhiều thù trong và lắm giặc ngoài y như hồi mới ra đời, bởi tôn chỉ và hoạt động của thứ đảng phái độc quyền - chuyên chế này thù địch nhân dân, nhân quần và nhân loại.

Tranh của Henri de Toulouse-Lautrec (1864-1901): Họa sĩ, nhà đồ họa người Pháp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Làm gì đây với Pushkin

Marcel Reich-Ranicki        Mới đây ông hứa nói cho chúng tôi nghe ít nhiều về Pushkin và Chekhov. Chúng tôi chờ đấy. Heinz Bode từ Leipzig ...