Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

Đừng chờ thời tốt đẹp hơn - Tự truyện của Wolf Biermann

Bây giờ tôi biết, họ đã tha thứ cho chúng tôi tất cả những gì họ gây ra cho chúng tôi (trang 440 – 454)

Cuộc chiến xung quanh di sản Mielke
  



Tranh ©® Gerhard Richter, họa sĩ Đức

Thống nhất nước Đức (Phần I)

Ở giải bóng đá thế giới 1990 tổ chức tại Rom, bầy quân của Beckenbauer còn đội lên sự thống nhất nước Đức thêm một vương miện túc cầu. Pamela và tôi cùng các con tới thăm Berlin. Trong đêm tối sau trận chung kết, chúng tôi tắt vô tuyến đi để nghiêng ngó xa gần. Cùng với Carsten Krüger và chị vợ Ulrike chúng tôi đi tới sát trung tâm Tây Berlin. Trên phố Kudamm cổ động viên như được tháo xích gào lên: „ Olé olé olé olee! Sieg! Sieg! Sieg!“ Cửa kính các hiệu hàng sang trọng còn nguyên vẹn. Cờ bay trên ô tô mở ngỏ. Đồng thanh hú còi, chai bia rỗng và vỏ pháo đùng đã bắn lên trời. Ôi, thật là what a lovely football! Một không khí nổ bom theo đúng nghĩa của từ này.

Và sau đi sang miền Đông. Bằng mọi giá tôi muốn đối chiếu. Chúng tôi đi dọc đường Linden hướng Alex, xuống xe ở cột tháp truyền hình. Những thằng choai choai đầu cạo trọc rượt đuổi người Việt đang thất thanh la ré cầu cứu chúng tôi và họ chạy xung quanh tòa Thị chính màu đỏ trốn vào các nhà lán xây dựng. Trên đường Rosa-Luxemburg-Straße, những hình thù dập dờn cầm kìm sắt đập vỡ những tấm kính lớn và cất cao tay chào Hitler. Chúng bấu lấy một ông già: „Đáp lại kiểu chào Đức đi chứ!“. Chúng gào lên:“ Bởi ngày hôm nay nước Đức thuộc về chúng tao, và ngày mai toàn thế giới“! Quanh đi quẩn lại chỉ có hai dòng của bài hát Quốc xã cũ. Chúng biết những thứ này từ đâu nhỉ.

Sự tò mò hối thúc tôi, và nỗi sợ. Chúng tôi chạy sang ngang, qua nhà hát Volksbühne. Tôi muốn rẽ qua phố Belforter Straße, muốn chỉ cho Pamela xem cái nhà hát nhỏ của tôi trong một ngõ sân sau, đó là nhà hát b.a.t. Nhưng ở đó đã không sao lọt qua được. Đám Skins kéo về hướng Prenzlauer Berg, theo đại lộ Schönhauser Allee tới trận chiến đường phố đối đầu đám Punks. Một người bạn nói“ Đã thành truyền thống rồi mà“. Từ những năm 80 đã có Punks và Skins ở DDR (1).

Trong đám Punks nhiều người là con cái trí thức cũ của DDR. Chúng căm thù sự chui đít của gia đình chúng. Nhưng mặc dù thế chúng cảm nhận mình thuộc về cánh tả, tả hơn, cương quyết hơn cha mẹ hèn nhát của chúng. Và bây giờ chúng căm thù phương Tây. Đám Skins có nguồn gia nhập từ khắp nơi. Nhưng những kẻ man rợ nhất đến từ các gia đình cán bộ của đảng SED (2) gồm bí thư đảng ủy, cán bộ của bộ máy nhà nước, sĩ quan quân đội, công an và những cha an ninh giờ đây thất nghiệp ngồi làm tổ trước máy vô tuyến và không còn hiểu thế giới ra sao nữa. Và các con của họ đã đành là không rồi. Như thế lớp con cái của giới thượng đẳng bị truất quyền và con cái trí thức phê bình chế độ của DDR như hai kẻ thù lao xáp vào nhau: Semper idem et alter (luôn thế nhưng giờ đây còn chưa ngã ngũ). Một giờ học lịch sử trực quan cho những người đã nếm trải.

Ngẫu nhiên lại đúng từ đại lộ Rosa-Luxemburg-Allee (3) một nhóm đả loạn ào ra ngược lên dọc theo đại lộ Schönhauser Allee. Bọn Skins! Pamela kéo tôi đi. Cô ấy sợ, bọn bạn bóng đá say bét này có thể đánh mõm tôi lộn ngược ra đằng sau, chỉ vì đứa nào đó nhầm tôi với gã Wolf Biermann. Chúng chửi tôi vì tôi nhìn không biết chán ở những bóng ma Goya (4) này. „Giấc ngủ của lý trí đẻ ra những quái vật“ - ở đây chúng là những bóng ma của cuộc cách mạng hòa bình, nhũng ma quỉ của chủ nghĩa toàn trị.

Ngày thống nhất Đức tiến lại gần hơn. Trong quãng thời gian từ khi tường đổ cho tới ngày thống nhất tận cùng, giới cai trị DDR đã mang những con cừu non của mình cập bến. Lớp quan chức độc quyền bị phế truất, một cách mưu lược đã làm được việc biến hóa tài sản cướp đoạt mang tính chất xã hội chủ nghĩa thực tế sang hình thức sở hữu tư sản. Một cách hệ thống, cán bộ được bảo an bằng những danh hiệu chiếm hữu không thể tranh cãi trước những tố tụng pháp lý đang chờ đợi. Những bản hợp đồng ghi sớm lại ngày, những chứng từ, quyền nhượng thuê gian lận, khế tự kế thừa tài sản, sở hữu tư sản hoặc bất động sản, lý lịch giả mạo, chứng chỉ nghề nghiệp sao cắp, danh vị hàn lâm dành cho các luật gia và các thày thuốc ngạch An ninh. Tất nhiên, với tư cách là con người danh dự, trong tình huống khó xử trước Tòa án, người sĩ quan chuyên trách của Bộ An ninh quốc gia sẽ cấp cho cộng tác viên không chính thức của mình một giấy chứng chỉ vô can. Giấy này gian trá biến anh ta ra một kẻ hoài nghi, một người đồng chí thiếu tin cậy không có một quan điểm giai cấp vững vàng. Thậm chí trong hoàn cảnh quẫn bách ông ta còn dự báo nơi anh này sự phản kháng xuýt nữa đã xảy ra.

Vào năm 1990 người ta nổi khùng cãi nhau về việc liệu giờ đây, dựa vào hồ sơ An ninh có cần suy xét về một sự hợp tác với hãng „Nhòm và Hóng“ (5) đối với những đại biểu của quốc hội lần đầu được tự do bầu lên hay không. Người tuyển ra cứu mạng đảng SED, tiến sĩ Gregor Gysi (6) và điệp viên không chính thức „Notar“ chẳng được ông ta quen biết đã có những lá bài chia rất đẹp: Dưới cái tên của họ chỉ còn có những vỏ bìa hồ sơ đã bị rút rỗng ruột.

Sau khi bức tường sập một số người đương thời nhìn nhận cuộc tranh cãi xung quanh hồ sơ của Stasi bằng sự kiên nhẫn, những kẻ khác với sự hoảng sợ. Những lời đồn đại lan truyền rằng Stasi sẽ có thể còn phá hủy chừng 20 % hồ sơ của họ. Nạn nhân của thể chế độc tài run lên vì giận dữ. Kẻ thủ phạm run rẩy trước sợ hãi, bởi vì 80 % chứng cứ còn tồn tại. Đó là một mùa thu hoạch quái đản: 4 triệu hồ sơ về người Đông Đức và 2 triệu hồ sơ về người Tây Đức. Một ngọn núi bao gồm phản bội, một mê cung của thủ đoạn, một bể cống của lọc lừa, một hồ nước mắt. Làm gì đây với di sản này? Tôi nghĩ tới nhân vật tỏa sáng vờ Peter-Michael Diestel và nhân vật tỏa sáng thực thụ chính là người đồng nghiệp Tây Đức của ông- bộ trưởng Bộ Nội vụ Wolfgang Schäubler-. Bên Đông và bên Tây có những chính khách đòi hủy bỏ tất cả hồ sơ An ninh. Đám thứ nhất, bởi vì họ đã biết quá nhiều, và đám kia, bởi vì họ hiểu quá ít. Những ủy ban công dân và những người đánh chiếm các trung tâm Stasi đòi hỏi hồ sơ phải được bảo tồn nhằm làm sáng tỏ sự vô luật pháp của nhà nước DDR và nhằm phục hồi danh dự các nạn nhân, và cũng phải làm hồ sơ này cho mọi người theo dõi được, tức là tác phẩm nghệ thuật kinh dị này không được phép thiêu tro, đốt cháy, băm nát và quên lãng mà là được ổn định, bảo quản và công khai hóa.

Vào ngày 24.08.1990 Quốc hội đầu tiên và cuối cùng được bầu theo thể thức dân chủ đã ra một nghị quyết đồng thuận về việc tiếp cận 6 triệu hồ sơ An ninh quốc gia. Một biểu quyết thuận rõ ràng cho công tác xử lý về mặt chính trị, lịch sử cũng như tư pháp hoạt động của Bộ An ninh quốc gia thời đó. Thêm vào đó được xác quyết rằng hồ sơ An ninh không được phép sử dụng bởi bất cứ một cơ quan tình báo nào, kể cả cơ quan Bảo vệ Hiến pháp Liên bang. Ngay bởi việc vì những hồ sơ này đã được lập nên bằng những phương pháp không mang tính nhà nước pháp quyền và chúng thâu tóm những địa hạt mà theo pháp lý của một nền dân chủ không bao giờ một cơ quan chức năng nào được thò mũi vào đánh hơi. Nhưng rồi có phản đối và thậm chí là phản kháng. Thủ tướng Lothar de Maizière và Diestel Bộ trưởng Bộ Nội vụ của ông đã sớm hơn cổ súy cho việc khai mở hồ sơ lâu dài. Cả Thủ tướng Liên bang Kohl chống lại việc này đã mong hơn đẩy đống tài liệu này vào những thùng tô-nô lớn hoặc khóa chúng lại trong Kho lưu trữ văn khố liên bang với thời hạn ít nhất là 30 năm.

Cuối tháng Tám có tin rò rỉ ra ngoài công luận cho biết Đạo luật ban hành của Quốc hội Nhân dân đã không được đưa vào Hiệp ước thống nhất. Hơn thế đã biểu quyết rằng tới tận khi sau khi tái hợp mới ra một điều luật mới theo pháp lý của toàn nước Đức. Phần nhiều các nghị sĩ của Quốc hội Nhân dân phản ứng giận dữ bởi sự tự chủ của Quốc hội bị lường gạt. Hối hả thương lượng đuổi theo thời cuộc. Ngày 31.08, Krause, Trưởng đoàn đàm phán của CHDC Đức và Schäuble, Bộ trưởng bộ Nội vụ Liên bang đã ký kết Hiệp ước Thống nhất. Ở đó đã ủy thác cho Hội đồng bộ trưởng của CHDC Đức quyền được giới thiệu một đặc phái viên tương lai chuyên trách về hồ sơ của Bộ An ninh. Hội đồng bao gồm nhiều tầng lớp nhân dân CHDC Đức, và những hồ sơ này phải nằm lại ở miền Đông. Những điều hoàn thiện chỉ được công bố như gợi ý sau này hãy chú trọng đến điều luật của Quốc hội Nhân dân đã ban hành ngày 24.08.1989.

Đối với một số người đấu tranh dân quyền, gợi ý lỏng lẻo này không thỏa đáng được về lâu dài. Tại Quốc hội Nhân dân người ta đang còn đọc những buổi cuối cùng văn bản Hiệp định Thống nhất, tức đây là cơ may cuối cùng để còn có thể gây được chút gì tác động. Vào ngày 04.09, suýt soát một tháng trước ngày tung hô toàn Đức thống nhất, 6 người đàn bà và 15 người đàn ông đã thành công một cú ngoạn mục: Họ xông vào được dãy nhà ngang của Kho Lưu trữ trung tâm của An ninh Quốc gia nằm trên phố Normannenstraße. Họ phá bung một cửa, chiếm đóng tại tầng 3 của ngôi nhà số 7 toàn bộ các phòng ốc và tự vệ trước một bầy công an đang tìm cách kéo những người xâm chiếm ra ngoài.

Katja Havermann thuộc những người chiếm cứ, cả Bärbel Bohley và Ingrid Köppe. Chàng Hans Schwenke (7) vâm váp, người thủ lĩnh giải tán An ninh và Christine Grabe, một nữ nghị viên của Quốc hội Nhân dân. Reinhard Schult, không phải là một hướng đạo sinh, nhưng là một người xông xáo trong cuộc chiến vì tự do, một người đối lập tăm tiếng với trải nghiệm lao tù, đã được Hội nghị Bàn tròn (8) đề cử vào „Hội đồng giải tán Bộ phận An ninh Quốc gia“. Ông ấy cần phải triệt phá „hãng“ Bộ An ninh quốc gia, nhưng một cách chính xác hơn: Chính vì thế ông ấy không nên làm vậy.

Jürgen Fuchs gọi điện cho tôi ở Hamburg và nhắn tôi cần phải càng nhanh càng tốt tới đó và đỡ cho một tay - là bạn bè thì hướng vào trong và là người nổi tiếng hướng ra bên ngoài. Tất nhiên tôi muốn có mặt ở đó. Những hồ sơ về tôi! Cuộc đời tôi! Người xung quanh tôi! Ngày kế hôm sau đó tôi cùng toàn dân đứng trước cánh cổng thép màu xám trên đường Ruschestraße. Nhưng toàn bộ khu phi đã bị công an khóa kín. Như trong cuộc đánh chiếm lần đầu ngày 15 tháng Giêng, khối người muốn băng qua khu cách ly dịch hạch (9) ào vào tòa nhà An ninh. Công an Nhân dân của một đội cảnh khuyển đã sẵn sắp tươm mấy con cẩu. Tôi tìm cách lách mình qua rào chắn. Một hàng xích cảnh sát thành hình: xanh, xanh xanh nữa. Không qua được. Những người công an mang mũ sắt mới nhập khẩu màu trắng, họ giương những tấm khiên chắn khéo đúc bằng nhựa lấy từ những kho quân cảnh của Tây Berlin và giơ ra những cái dùi cui cao su quen thân của họ vốn từ miền Đông. Tôi gặp may, có lẽ cái mặt tôi đã làm cho những người mặc quân phục rối trí, có lẽ họ đã nhầm tôi với Biermann và họ cho tôi qua. Cả họ những Công an Nhân dân đang hao gầy vì sự hoài nghi và nỗi sợ sống còn. Những bồi săm của ngày hôm qua chỉ còn suy nghĩ không biết trong cuộc đời tiếp diễn họ có được trở thành cảnh sát viên trong chế độ dân chủ hay không.

Chúng tôi đã khăn gói tươm tất trong khách sạn „Big Brother is Watching Your“ của Erich Mielke. Giường tạm dùng dễ nằm, chăn túi và nệm cách nhiệt. Chật chội nhưng chúng tôi hưng phấn. Và tôi có chiếc guitar mang theo và hát bài hát cũ có điệp khúc” Cuộc đời không phải trò chơi, chỉ vì đời tươi thế các bạn ơi”.

Bộ trưởng Diestel (10) ngay lập tức không chỉ cho công an niêm phong lại khu này sau cuộc chiếm cứ mà còn để cho Eichhorn, vị quan chức của ông ta, làm đơn phát giác vì tội danh “xâm phạm an bình công cộng”. Đó thực là một tiết mục dở khóc dở cười. Xâm phạm tình trạng An bình công cộng vì cái gì cơ chứ! Đây nào phải một ngôi nhà, người ngợm ạ. Và bình an nào đã bao giờ có được đâu mà người ta xâm phạm nổi kia trong cái lâu đài quyền lực của Mielke (11). Trung tâm của Bộ An ninh gần như một quận, hoàn toàn là một khu cư dân trải dài lên nhiều tuyến phố: Normannenstraße, Ruschestraße, Magdalenenstraße, Glaschkestraße, Frankfurter Allee, Roedeliusplatz và Gotlindestraße. Những khối nhà khổng lồ bằng đá xám xịt xây từ những năm 50, nhà tường lắp ghép, những ngôi nhà thông vào nhau chằng chịt, nhét đầy trang bị kỹ thuật. Trạm phát tin của chính phủ với những chảo phát sóng truyền thông như một ngôi đền mắc những ăng ten đâm lên ngỗ ngược. Một trại tạm giam điều tra thuộc khu quần thể, những ngôi nhà dân của Berlin cổ nhập vào rải xung quanh, cả những hầm ngầm bê-tông. Một tiệm casino, nhà bếp lớn, một căng tin và một bệnh viện. Ở Tổng cục Tình báo, một công trình với 2000 cửa sổ, “nhà văn nổi tiếng” tướng Markus Wolf (12), trong cương vị cục trưởng Tổng cục tình báo miền Tây đã tiến hành những thử nghiệm văn chương. Đối diện là những nhà cao tầng, ở đó nhiều người trong số 30 ngàn cộng tác viên, đã có một con đường đi bộ ngắn nhất tới nơi làm việc. Những hồn ma của giới tinh hoa quyền lực. Những ai là nạn nhân trót rơi vào nanh vuốt của cái bẫy người này, có thể chắc chắn rằng, mình sẽ vĩnh viễn thất bại, Những ai hàng ngày ở đây là người sĩ quan đẩy cao giờ công ngoài giờ, được về già và được thăng cấp, kẻ đó biết rằng: CHDC Đức sẽ tồn tại vĩnh viễn. Ở trong kiến trúc này, ý nghĩ rằng nền chuyên chế bạo quyền bao giờ đó có thể sụp đổ, là điều không thể nghĩ suy ra được. Một thế giới cho riêng nó. Chỉ riêng ở Đông Berlin đã có 4 tổ hợp khác của Bộ An ninh Quốc gia mang kích cỡ như thế này, ở Lichtenberg, Karlshorst, Hohenschönhausen và Wuhlheide. Và trong toàn CHDC Đức có tới 10.000 công trình như vậy của Bộ An ninh Quốc gia.

Tôi ngủ lại cùng với người ngủ ngáy Schwenke trong một phòng nhỏ không dành cho người hút thuốc, dưới pho tượng thánh chính trị cao lớn tạc ông trùm mật vụ sô-viết Felix Edmondowitsch Dserschinski (13). Trên chiếc phản của Schwenke, một bức ảnh chân dung Erich Honecker đã bị bôi xóa, một người họa sĩ nghiệp dư nào đó, theo phong cách của phái chấm đốm đã vấy một vết màu đen vào mặt. Hội họa phái Action Painting theo lối hiện thực xã hội chủ nghĩa. Kết thúc vụ này tôi đã thu giữ lấy bức ảnh.

Chúng tôi tổng cộng gồm 30 kẻ ”xâm lược”. Chỉ có những người đánh chiếm có tiếng nhất ở lần xét hỏi ngày hôm trước đó ghi tên vào danh sách của công an, mới được cho ra và lại được cho vào. Ở lối ra vào ngôi nhà, công an ghi biên bản nghiêm ngặt, ai, lúc nào và rời đi khỏi nhà số 7 bao lâu. Họ có nhiệm vụ ngăn không cho cuộc chiếm giữ này mở rộng. Những người biểu tình tập hợp trước những cổng ra vào của khu này, một đội tưởng niệm đã được lập ra. Họ nghỉ lại trong lều. Để nhấn mạnh những đòi hỏi của chúng tôi, sau năm ngày chúng tôi bước vào một cuộc tuyệt thực.

Ông thị trưởng Đông Berlin Tino Schwierzina, thậm chí khối nghị sĩ quốc hội của đảng SPD và tất nhiên Bündnis 90/Grüne gồm cả Das Neue Forum (Diễn Đàn Mới – ND) trực thuộc đã tuyên bố đoàn kết với chúng tôi. Bà Mariane Birthler của khối Bündnis 90 tham gia vào cuộc họp báo do chúng tôi đề xuất. Nữ chủ tịch quốc hội Sabine Bergmann-Pohl của đảng CDU bí mật tìm chúng tôi, kế sau bà nhiều đại diện khác nhau của các khối khác đã đến thăm hỏi. Cả ông Joachim Gauck (14), chủ tịch ủy ban đặc biệt kiểm sát giải thể Bộ An ninh Quốc gia, đã đến thăm chúng tôi tại thành lũy của Stasi do chúng tôi chiếm đóng. Nhưng một số người đánh chiếm nhìn ông một cách nghi ngại và họ cáo buộc ông vẻ như cùng với Bộ trưởng Bộ Nội vụ Diestel làm chung nhau công chuyện gì đó. Tuy rằng Gauck ủng hộ cho việc bảo tồn và công bố hồ sơ, nhưng ông lại cũng muốn bổ nhiệm những người thuộc Bộ An ninh dạo trước với tư cách “người thông thạo sự việc” sát cánh cùng với đại diện của Ủy ban Công dân. Chúng tôi không thích thú cái đó một chút nào. Chúng tôi có cần những sĩ quan của Bộ An ninh như chó dò mìn trong mê cung tài liệu? Không!

Chúng tôi đã đóng chốt trong trung tâm quyền lực của Mielke. Và chúng tôi có cảm giác, một số nhân viên An ninh ở đây còn đang cố công thu vén, bởi không phải bất cứ ai cũng bị săm soi khi đi ra, đi vào. Một đêm tôi quan sát thấy dưới sân một chiếc xe buýt nhỏ đang ghé vào băng trượt và những thùng nhôm được bốc vào. Ngay ở đây sau đít chúng tôi họ còn đáng đánh cắp hồ sơ mang đi. Ngôi nhà số 7 chúng tôi đóng quân tại đó nằm ở góc phải tòa nhà chính nơi từ đó Erich Mielke đã trị vì đế chế của mình. Giai thoại, huyền thoại và những lời đồn đại lẩn quất lan truyền khắp nơi. Một người công an kỳ cục, trông như một tay sĩ quan bị cách chức và không muốn được gọi tên là Peter mà là Piotr đã kể tôi nghe điều này: Trong những tuần lễ cuối cùng trước khi trước biến cố bước ngoặt Bộ trưởng Bộ An ninh chỉ còn nôn nóng cấm cẳn nói cho mình nghe. Ông ta tranh luận với tượng đắp mặt người chết mạ đồng của Lê-nin đặt trên bàn làm việc trống trơ của ông ta. Một số cận thần hàng tướng lĩnh lẽo đẽo theo sau ông ta cho đến kết cục và khúm núm tranh nhau tìm cách cắt nghĩa những cơn giận dữ bộc phát của ông ta. Và Mielke luôn nhiều lần lặp lại hét to:” Đấy tất cả chỉ là vấn đề quyền lực, các đồng chí! Và ai có quyền lực ở đây hử?” – “Chúng ta” các tướng lĩnh bộ hạ gào lên. Cái “chúng ta” này đã trấn an đồng chí Mielke. Nhưng mà từ đâu ra cái ông Pijotr biết được chính xác điều này? Tôi không hỏi ông ta.

Trong một khoảnh khắc thuận lợi chúng tôi đã thành công trong việc băng qua hành lang cánh tiến vào trong những văn phòng của Mielke. Vậy là ở đây đã từng là trung tâm trong trung tâm quyền lực của toàn hãng. Xưa hơn nữa, các đồng chí đấu tranh bận đồ xám đã xâm nhập vào trong căn hộ của tôi và đã cài rệp trong nhà. Bây giờ chúng tôi đã đánh chiếm lấy hang ổ của con trằn tinh. Văn phòng mật ngục của Mielke sực lên mùi sạch sẽ. Một cây cầu chỉ huy sở với lô phòng nghỉ riêng. Sang trọng vô trùng. Những căn phòng hội nghị với những bản đồ khuất lấp và phông chiếu hình. Những tủ tường với những cửa tủ kéo lát gỗ phẳng sao phẳng lỳ. Chiếc bàn viết khổng lồ của kẻ phá hủy con người rỗng trơn rỗng trọi. Chiếc rương mật lớn trong tường bên cạnh mở toang. Thiết bị điện đàm với nhiều máy gọi khác nhau và những đường dây trực tiếp cố định. Bục mở nút điều khiển gắn những tên người. Vậy đấy đó là những vũ khí của ông ta. Một cú điện đủ để dập tắt một đời người. Ở CHDC Đức đương nhiên, và ổ bên vùng phía Tây qua tay những điệp viên vô hình hoạt động trên mặt trận vô hình dưới lệnh của tướng Markus Wolf.

Trong phòng bên đùn đống nộm chữ bị băm vằm từ một máy hủy tài liệu. Tôi quờ vơ lấy một nắm mì giấy và nhét món sú-vơ-nia vô giá trị gồm những chữ cái bị băm nát vào trong túi áo – như một kỷ vật thắng lợi. Và sau đó tôi rút cho tôi từ tập tranh trong phòng bên cạnh của Mielke một bức tranh in đá đẹp đẽ. Làm sao mà những tác phẩm nghệ thuật lại lọt vào trong chuồng lợn của ông ta. Bức tranh có thể là tác phẩm của một nghệ sĩ nhà nước đã nhận một giải thưởng quốc gia hoặc giả là một bức vẽ của một sinh viên phản kháng học ở trường Đại học nghệ thuật Weißensee, có thể đã bị trừng trị đưa đi học khóa đào tạo chuyên biệt ở Bautzen (15). Không thể biết. Một bức vẽ bằng phấn, in trên giấy gió giá trị.

Thoạt nhìn lần đầu tôi trông ra một toa tàu chở hàng, phóng những nét vẽ chắc chắn, như thể người ta học được ở bút pháp Picasso khi ông biểu dương con bò tót ở trên đấu trường. Và bây giờ thì tôi nhận ra: Tận trên nóc của toa tàu, một viên công an nhân dân lom khom chạy theo một con chó săn nghiệp vụ kéo căng dây xích. Người họa sĩ đã dùng bút chì ký tự vào tác phẩm: “Rechn´82” và viết dưới đó tên của bức tranh vẽ:”Săn tìm”. Thêm vào đó”2/100”. Thật không trệch đi đâu, con chó nghiệp vụ công an rõ ràng không đánh hơi cần sa, mà là đánh hơi ngửi tìm thịt người sống. Hiển nhiên bản thứ hai của tổng cộng một trăm bức nguyên tác được in ra có giới hạn đã được dâng tặng cho đồng chí bộ trưởng. Ai đã nhận được tờ tranh thứ nhất? Số 1 dành cho nước CHDC Đức? Hay là người vợ của họa sĩ.

Chủ đề phù hợp. Một người trốn chạy nhà nước cộng hòa đang bị săn lùng, người này có thể đã giấu mình trên lớp mái của toa tàu hỏa. Tác phẩm nghệ thuật theo qui tắc sáng tác của chủ nghĩa hiện thực XHCN là chiến lợi phẩm của tôi sau 37 năm CHDC Đức tồn tại! Và tôi nhận thấy tác phẩm hiện thực XHCN này cũng có thể ích lợi cho tôi, bởi nó kéo tôi thức tỉnh khỏi niềm vui ngu ngốc con trẻ về thắng lợi lịch sử của chúng tôi.

Bức tranh in litô thảm hại này! Cuộc săn đuổi những người bỏ nước Cộng hòa! Con chó chuyên luyện săn người! Toa tàu! Nhìn bức vẽ ghê tởm này tôi bất giác nghĩ tới ngọn lửa tình S. của mình. Tôi hồi tưởng lại hồi cuối những năm 60 tôi đã hái bông hoa thơm từ phương Đông trên đường Hermann-Matern-Straße, trong câu lạc bộ nghệ sĩ “Die Möwe” ra sao. Người đẹp lộng lẫy thực ra không hợp với khung cảnh Đông Berlin của những hiệu gà quay và dồi luộc. Nếu như trên đường Friedrich-Straße, em lướt qua những người đàn ông như một nàng tiên trong cổ tích, thì tất cả họ ngoái cổ lại nhìn em. Và nếu như những kẻ hiếu sự lại tiếp tục đi, sao cũng có một kẻ quýnh lên lao vào cột đèn đường, ngã lăn ra và nằm bất tỉnh...vâng thế đấy, hơi quá một chút nhưng thực tình là thế.

Và điều này đã xảy ra với chúng tôi. Trong thời đầu yêu đương, những đôi tình nhân mới kể cho nhau nghe trọn chuyện đời của họ. Ta có thể nói: ít nhất là cái điều họ muốn và thứ gì họ có thể. Họ đã muốn biến đi, sang phía Tây. Và chính vì thế, với sự trợ giúp của bạn bè trong nhà máy gia cố thiết bị đường sắt vùng Brandenburg, họ đã om người vào bể chứa nước nằm trên nóc của một toa tàu liên vận quốc tế vừa mới tu sửa xong. Thế là hai bàn chân của người đàn bà trẻ đã bị con chó kia của Công an biên phòng ngửi thấy. Cô rơi vào tù. Cô đã sống vượt qua những tội ác của Mielke, nhưng vì lẽ đó cô đã nhiều lần chết đi sống lại. Chẳng hiểu Mielke có bao giờ ông ta ngẫm nghĩ người ta đã gây ra những gì cho một người đàn bà trẻ.

Vâng, chúng tôi đã làm tổ nơi đồng chí Mielke và có một sự đồng thời mới hay chứ, con người quyền thế ngất trời cũng lúc đó đang ngồi trong nhà tù Hohenschönhausen và trước tòa án đang đóng bộ người ông quyền lực đã lãng trí. Nhưng không vì các tội ác mà ông ta gây ra tại CHDC Đức mà ông ta phải chịu trách nhiệm, mà tòa xử ông tướng an ninh cao cấp nhất vì tội danh giết hại hai viên cảnh sát Berlin thời Cộng hòa Weimar vào năm 1932. Về việc này vẫn còn những bằng chứng. Một chuẩn mực pháp lý quái đản! Giết chóc qui mô nhỏ không hết thời hiệu truy tố, những cuộc tàn sát lớn chỉ là chi tiết trong lịch sử thế giới. Trong câu chuyện này nhà nước pháp quyền Liên bang Đức đã khai quang một tình trạng nan giải. Bởi vì Mielke đã tra tấn và giết người theo luật pháp có hiệu lực của CHDC Đức, không ai muốn và có thể truy xét được ông ta, chừng nào ông ta không vi phạm vào luật pháp nhà nước có hiệu lực này. Đừng có mà xét xử theo pháp lý của người thắng trận! Riêng tôi, chỉ nghĩ về tất cả những tù nhân chính trị vô tội của CHDC Đức thôi, những tôi thích nhất chỉ muốn đánh chết tên giết người này – và kế sau đó lẳng lặng nói với hắn về tất cả mọi sự. Với hắn rất thích hợp điều Heinrich Heine gợi ý cho những trường hợp tương tự: “ Người ta phải tha thứ cho kẻ thù của mình nhưng không sớm hơn tới khi chúng bị treo cổ”. Nhưng thật tâm tôi đã vui rằng mình không phải giải quyết những xung đột không sao dung hòa nổi giữa Pháp lý và Công bằng. Một vài năm sau đó Bärbel Bohley đã khắc sâu bằng một câu nói mọc cánh:” Chúng tôi muốn công bằng và nhận được một nhà nước pháp trị”. Thời gian trôi qua tôi đã luống tuổi và vẩn hoài nghi cái tình huống nan giải vĩnh viễn của nhà nước pháp trị, bởi vì không có nó sẻ chẳng bao giờ có được một nhúm công bằng trong tay.

(Còn nữa)
©® Phạm Kỳ Đăng dịch

Chú thích của người dịch:

Wolf Biermann: Ca sĩ, sáng tác bài hát, nhà thơ, sinh năm 1936 tại Hamburg, con trai một người Do thái ủng hộ cộng sản chết trong trại tập trung Auschwitz *1950 đại diện CHLB Đức ông tham gia Liên hoan thanh thiếu niên thế giới lần đầu tiên tại CHDC Đức *1953 di cư sang Cộng hòa dân chủ Đức (CHDCĐ), học Triết học, Kinh tế-Chính trị học và Toán tại trường Tổng hợp Humboldt (1955-1963) *1957-1959 Trợ lý đạo diễn ở đoàn kịch Berliner Ensemble* 1960 Bắt đầu viết thơ và sáng tác bài hát *Xây dựng nhà hát kịch Công nhân và Sinh viên* 1962 In tập thơ „Những bài thơ tình“ * 1963 Bắt đầu tình bạn với nhà khoa học bất đồng chính kiến nổi tiếng nhất của CHDC Đức Robert Havermann. *1965 bị chính quyền CHDCĐ cấm biểu diễn và cấm xuất bản với tội danh „Phản bội giai cấp“ và „Tục tĩu“, sau những buổi trình diễn và chuyến du ca dọc CHLB Đức, và đặc biệt sau khi ông in tập thơ Drahtharfe (Thụ cầm dây thép) và ra đĩa hát *Tháng 12 năm 1965 Trung ương Đảng SED ra nghị quyết cấm ông biểu diễn và xuất bản. * Những tập thơ ông xuất bản thuộc về những tác phẩm của văn học hậu chiến được mua nhiều nhất *Sự tước đoạt quốc tịch Wolf Biermann đẩy ông sang Tây Đức vào năm 1976 gây ra sự phản kháng rộng lớn trong giới trí thức và sinh viên hai miền nước Đức, và từ đó ông như biểu tượng cho giới trí thức phê phán chế độ, phản kháng chủ nghĩa toàn trị ở CHDCĐ.* 1984 Giảng viên thỉnh giảng tại Ohio State University/USA. 1993-1995 Giáo sư thỉnh giảng tại trường Tổng hợp Heinrich-Heine-Universität * Nhận nhiều giải thưởng Văn chương* 2006 Nhận Huân chương chữ thập Liên bang – Bundesverdienstkreuz và 2007 được bầu làm công dân danh dự của Berlin.

Nguồn: Warte nicht auf bessere Zeiten! - Wolf Biermann - Die Autobiographie- Propyläen- Verlag; 536 Seiten; ISBN: 978-3-549- 07473-2.

Chương đoạn trên đề cập tới một giai đoạn lịch sử từ 09.11.1899 ngày nhân dân đạp đổ bức tường ngăn các Đông Tây cho tới ngày thống nhất nước Đức 03.10.1990. Đảng cộng sản SED cầm quyền cải cách và lần đầu tiên Quốc hội Nhân dân tiến hành bầu cử với sự tham gia của các đảng phái và các tổ chức chính trị đối lập.
Tại Đông Đức có thể coi người Việt Nam đón sang theo diện hợp tác (còn được gọi là thợ khách) còn lại vào thời điểm này giơ đầu chịu báng cho hình ảnh người nước ngoài.

(1) DDR, viết tắt của Deutsche Demokratische Republik: Cộng hòa Dân chủ Đức, sau đây viết tắt là CHDC Đức.

 
(2) SED: Đảng Công nhân Xã hội Thống nhất Đức tức đảng cộng sản nắm quyền của CHDC Đức.


(3) Đại lộ mang tên Rosa-Luxemburg (1871-1919): Đại diện n của Phong trào công nhân châu Âu, của chủ nghĩa Marx, lý thuyết gia chống chủ nghĩa quân phiệt, cổ súy chủ nghĩa quốc tế vô sản.


(4) Francisco José de Goya y Lucientes (1746 - 1828): Họa sĩ Tây Ban Nha.


(5) Từ dân gian ám chỉ Stasi tức Bộ An ninh Quốc gia của CHDC Đức, do Erich Mielke đứng đầu từ 1957-1989.


(6) Gregor Gysy (sinh năm 1948): Được bầu ra thay thế cho Tổng bí thư Erich Honecker bị truất quyền, Gregor Gysy đã kế nhiệm ông này và cải cách đảng cộng sản SED thành đảng PDS (Đảng Chủ nghĩa Xã hội Dân chủ). Luật sư, tiến sĩ Gysy- nghị sĩ của Quốc hội bầu theo thể thức dân chủ - bị phát giác (và sau này chứng minh được) là cộng tác viên không chính thức của Bộ An ninh Quốc gia, dưới bí danh „Notar“. Tuy nhiên trong thời gian đó bằng chứng hoạt động của ông này đã bị xóa bỏ dấu tích.

7) Katja Havermann, Bärbel Bohley, Ingrid Köppe, Hans Schwenke: Những nhà đấu tranh nhân quyền lập ra chiếm lĩnh các trung tâm An ninh Quốc gia phản đối sự phá hủy và đòi kiểm soát hồ sơ An ninh. Họ khởi xướng ra Neues Forum (Diễn đàn mới), một phong trào Dân quyền xuất hiện trong thời kỳ Cách mạng hòa bình sau thành một tố chức chính trị đối lập, tiền thân một đảng phái chính trị đối lập sau này.

(8) Runden Tisch: Hội nghị Bàn tròn ở nhiều nước Đông Âu cùng thời điểm lịch sdo các tổ chức dân quyền, các tổ chức chính trị và đảng phái đối kháng hợp nhất tiến tới bầu cử Quốc hội theo thể chế tự do dân chủ.

(9) Nguyên văn: Cordon sanitaire.

(10) Peter-Michael Diestel (sinh năm 1952): Luật sư, Bộ trưởng Bộ Nội vụ trong nội các chính quyền Lothar de Maiziére.

(11) Erich Mielke (1907-2000): Bộ trưởng khét tiếng của Bộ An ninh, xây dựng bộ máy an ninh theo dõi và trấn áp tàn bạo của CHDC Đức từ năm 1957 đến 1989.

(12) Markus Wolf (1923-1006): Từ 1952-1986: Cục trưởng cục Tình báo, tướng An ninh với những điệp vụ khủng khiếp. Sau 1986 ông xuất hiện với tư cách nhà văn không ai rõ tung tích tới khi nước Đức thống nhất.

(13) Felix Edmondowitsch Dzierzinski (1877-1926): Nhà hoạt động cách mạng, kiến thiết nên bộ máy công an mật vụ của nhà nước Nga-Xô viết.

(14) Joachim Gauck (sinh n ăm 1940): Mục sư, thành viên của Diễn Đàn Mới, được bầu là Chủ tịch Ủy ban giải thể Bộ An ninh sau khi thành lập Quốc hội do bầu cử tự do. Hiện ông là Tổng thống đương nhiệm của CHLB Đức.

(15) Nhà tù biệt giam tù nhân chính trị của CHDC Đức.

Tranh của Gerhard Richter (sinh năm 1932 tại Dresden) : Họa sĩ nhà điêu khắc đương đại của Đức.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Làm gì đây với Pushkin

Marcel Reich-Ranicki        Mới đây ông hứa nói cho chúng tôi nghe ít nhiều về Pushkin và Chekhov. Chúng tôi chờ đấy. Heinz Bode từ Leipzig ...