I.
mặt trời xả nóng ran ran cốt
dãy thuyền ép xác mo nang,-
đám người nhỏm dậy
lưng hằn bao bố võ vàng
bãi rên
tiếng la buốt óc
li loạn
chạm trần.
còn đó
hỗn độn xoay vần
ong ong búi nắng
hành lý của người khốn đốn
xếp sao nỗi tả tơi
than cháy lòng nhẫn nại
bóng tối cời xót thương
tia lửa đâm đầu cháy
mạch máu hở bên đường
trong thúng ấp bầy chó nhỏ
tròn xoe những giọt mắt nâu;
xưa nay trung thành khốn khổ
mừng vui dâng hiến cơ cầu.
anh nghe gió ù ngằn ngặt
của lòng quặn sữa khóc thầm
xe nẩy vợ con bấu níu
anh nghe đá cứa gan chân
trên chiếc xe tàng rỉ sét
két bùn đóng kín. Mông lung
như ý nghĩ anh
lá cồn bấn loạn
khép chiều kín mít
như bưng
kẹt giờ khắc
mài bằng
hài cốt
II.
anh mơ mùa hoa ban nở
khói làn day dứt trên nương;
hoang mang tộc người lưu lạc
truyền đời trên đất quê hương
tinh khôi rặng hoa rừng ngợp
trắng từ ấp ủ lên men;
gặp lại nhau cười tươi sáng
nhớ nhung khuây khỏa nỗi niềm.
ngàn xe đứng hầm đổ dốc
lao đi. anh nhớ lan man
ao trong lắng lòng cố quán;
chưa từng dò xét phân vân.
III.
anh đi trong gió bào hốc hác
đường về còn bao chuyến quá giang
ngược xuôi có đủ bao tất tả,
xế chiều tiềm ẫn nỗi hoang mang
và hoảng hốt như rời mặt đất
xe lăn đi những thanh táp rời long;
những buông xuôi cho sự tồn vong
cũng rải rác khổ hình tan nát.
thanh đòn ngang dọc cùng gùi, sọt
anh hình dung phác thảo chênh vênh;
về cất lại ngôi nhà vách đá
một cheo leo phó thác tồn sinh.
2022
Tranh của Lưu Văn Sìn (1910-1983:) Vietnamese Painter - Họa sĩ Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét