Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Đợi mong chi trước đại hội Đảng 11

    Phạm Kỳ Đăng

    E chẳng còn nhiều thời gian nghĩ cho chín điều gì trên mảnh đất nhiều thế hệ đổ máu thế chấp. Cho cuộc thử nghiệm tính người trên sinh mạng con người, cuộc rèn dập phi cá thể cho lợi ích tập đoàn cá thể, cuộc bức đọat tài sản nhân danh vô sản. Cho hành vi giết người giầu hiến vàng vì độc lập, cuộc đấu tố địa chủ, chia ruộng đất cho người nghèo, rồi đồng lọat hợp tác hóa, cũng như cướp cơ sở người sản xuất rồi cải tạo công thương nghiệp. Có thể kể ra nhiều bạo hành khác được kích động và biện hộ bởi hoàn cảnh của của vô sản cách đây gần 200 năm. Và cũng chính vì nhân danh lý tưởng giải phóng xích xiềng cho khối cần lao này, chắc chắn rằng nay mai, dưới sự chỉ đạo của đảng cộng sản, mọi vận động thời cuộc ở Việt Nam sẽ đưa khối nông dân mất đất đến một tương lai của vô sản thợ thuyền tệ như 200 năm trước. Chẳng mấy mà trông, trần truồng bị đẩy ra đường, tầng tầng lớp lớp họ sẽ tha hương lạc lối trên ruộng đồng quê quán.

    Nếu tiếp tục phó mặc và ủy nhiệm vào đảng độc quyền, đất nuớc ta – thơ ca chính thống ví như mẹ hiền tần tảo – coi như đã bị tên quản gia nham hiểm chọc cho mù mắt để sửa chữa khế tự, di chúc. Mới đây thôi, điều này một lần nữa hiển lộ qua chữ ký cửa quyền dành cho Vinashin và Bauxite Tây Nguyên.

    Càng suy ngẫm về cơ hội giao tiếp với dân chủ văn minh, hậu thế không khỏi ngạc nhiên vì sự trắng trợn, vô lễ của nhóm người tiếm quyền từ hầm hố, bưng biền và đầm lầy. Bên những chiến sĩ cộng sản trung thực buổi tiền thân, có biết bao người không cùng gốc gác, đội ngũ và lý tưởng, từng hy sinh và đóng góp chở che, ngay khi đó và sau này vỡ mộng và chịu trừng phạt bởi một Đảng từ bí mật, công khai đồng hóa mình với dân tộc, từ trên cao, ngạo ngược ban phát quyền người dân hoặc tước mọi quyền dân tùy tiện.

    Xuất thân vị cần lao, Đảng cộng sản thoát ly và mãi xổng pháp luật như thế đó. Ngạo mạn kiêm danh dân tộc, đảng kiêm mọi quyền lực, đứng trên nhà nước, đứng trên nhân dân. Vin vào tín giáo và sức mạnh quân đội, công an, nó cô lập, rút phép thông công hoặc tiêu diệt mọi tập hợp khác chính kiến. Đã đưa đất nước này vào cuộc miên trường thảm sát, ngưng tiếng súng, nó trở thành quái vật hút máu chính khối cộng đồng.

    Đảng đó không có quốc tịch.
    Không có luôn cả dân tịch.
    Trên chóp bu tráo trơ còn một băng đảng.

    Cuộc phá hủy ghê rợn mang di họa nặng nề nhất, xét mọi phương diện là cuộc hủy họai nhân tính. Những gì cao quý thấy được trong cốt cách bất khuất, tự trọng của danh gia vọng tộc, quan lại, sỹ phu ở triều đại phong kiến ngàn năm hun đúc, ở người tư sản dân tộc, ở người cộng sản lớp trước và người cộng sản ly khai quyền thế sau này, tất thẩy đều dần phôi phai tàn tạ, biến mất trong nhân tính người Việt lãnh đạo ngày nay. Tưng bừng kèn trống, chính tổ chức không chịu ràng buộc sẽ cơ cấu độc ác, trơ tráo và vô liêm sỉ vào quyền lực cao nhất, trên mọi chặng cá cược phiêu lưu. Được kẻ đi trước chỉ định, người đi sau sẽ là phiên bản mờ của tiền nhiệm, đậm nét hơn, có chăng ở sự thiển cận, tham lam và xảo trá.

    Chẳng lẽ có nhiều thập kỷ hưởng ựu ái, tính cam chịu và đức hy sinh lớn lao như thế của cộng đồng, cái đảng đó, từ khi công khai tuyên bố độc quyền, lại mãi bỏ qua phép lễ chính danh. Đã từ lâu đảng đó phải tự khép mình vào thể chế dân chủ như nó rao giảng, việc mà bây giờ trên báo chí người ta mới nói tới là thể chế hóa chức danh tổng bí thư hoặc ra luật đối với hoạt động của Đảng. Tránh đổ máu, tốt hơn hãy nhất loạt trao mọi chức vụ quan trọng của Nhà nước cho ban lãnh đạo Đảng, miễn người đứng đầu trong đại hội sắp tới tuyên bố công khai chối bỏ giáo điều và giải tán vai trò độc tôn cai trị. Như vậy sẽ có buớc đầu chuyển hóa Đảng vào Nhà nước, khác hẳn sự nghiệp Đảng ngự trị thôn tính Nhà nước và Dân tộc một cách toàn trị như từ trước tới nay, suốt 65 năm qua.

    Sẽ là ảo tưởng ngửa người ngã mộng nếu chỉ trông đợi cho dân ta một người lãnh đạo có tầm viễn kiến và có tâm huyêt với tiền đồ dân tộc. Mãi cứ đại hội kiểu từ trước tới nay, họ lại chỉ định nhau từ đám người, đơ nền nếp giáo dục, quen ê a tụng kinh lạ, dối gian bằng cấp, ham khoa trương, ham biểu dương kích động suốt từ các thế hệ AQ, AK cho tới A CÒNG. Chỉ còn lại và chỉ còn lại lớp quan trường lãnh đạo bộ máy, nói giọng lãnh tụ, ra tay thao túng mọi họat động xã hội, hành xử chuyên quyền, không cam kết gì với quá khứ cũng chẳng ràng buộc gì với tương lai.

    Nghĩ nỗi sau này mà kinh. Nếu như ở cái Đại hội sắp tới người ta không tuyên bố giải tán độc quyền, mọi sự đều vẫn đâu vào đấy như trước. Tôi rùng mình nhìn thấy cảnh bục vỡ băng tràn mọi lĩnh vực cộng sinh bằng chất độc và a xít. Tự trên mọi cao nguyên Việt Nam.

    © PKĐ 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Làm gì đây với Pushkin

Marcel Reich-Ranicki        Mới đây ông hứa nói cho chúng tôi nghe ít nhiều về Pushkin và Chekhov. Chúng tôi chờ đấy. Heinz Bode từ Leipzig ...