Chiều vét cạn khỏang không tù ngục,
chỉ còn ngọn đèn ong ong thức qua tuyệt vọng
như anh, tựa song thức bóng sao khuya
thức qua thiếu thời
những đứa trẻ lang bạt ở trần đời khốn khổ
dở giấc mơ với con giống gẫy, đèn hoa táp cánh,
Chiều chiều vét từ khỏang sền sệt ánh sáng
dưới vòm vữa om của u ám lặng câm -
người tù thi gan -
vét khỏang nào cũng trào tuyệt vọng
với thời khắc
điểm canh
bằng lạch xạch ổ khóa, chát chúa gông cùm.
Quê hương anh
dưới nắng nhọc nhằn
vần bánh xe đi thị thành bán sức
lớp lớp người quằn quại,
khói hun đồng những tấm lưng nhễ nhại,
về đây xếp hàng người mất đất cúi đầu nhìn đất.
Vấn cuờng bạo nói lời cương trực,
anh bị trả thù tứ bề
đáp lại đêm đêm
tiếng khóa cùm khô khốc.
Dù lặng câm là đêm, vách trát gió mài sao ngủ,
ai đắp trán cho anh ký ức hầm hập
về miền đất chuyển mùa vẫn
nguyên những hàng đời lắt lay
mất đất phần tổ tiên, phó thân đời nô lệ.
Mặt trời buông xuôi bóng từ lâu,
riêng anh trằn trọc canh thâu, ấp trong lòng vầng dương
le lói chiếu bầy chim kêu ánh ỏi
qua ô chấn song
rải tràng hạt lung linh nắng muôn lời cầu nguyện
một sáng im nghe, không tiếng khóa cùm.
© P.K.Đ
Nguồn: BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét